Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

LƯU




Sinh cúc phú súc tưởng dục cố phục phúc

Em!                                                                                               
Đâu ai muốn đời mình trôi theo tuổi
Ước chi là quanh quẩn thủa đôi mươi
Cứ luôn luôn như sao sáng vui tươi
Tựa hồ gió vờn mây đêm yên tĩnh

SOUTH SHIELDS
St Aidan’s Rd




Tiếc nhớ làm chi giọt lệ sầu
Từng đêm hoang hoải dạ oằn đau!
Năm canh thao thức tâm oằn oại
Khắc cốt thêm chi giọt lệ sầu?





TỰ KỶ

Tự cổ cao nhân cứ ẩn mình
Cưa sừng giả nghé lại im thinh
Tìm non túc ẩn ngơ duyên tục
Giũ bỏ hồng trần loạn bất minh
Trí đạt muôn trùng mà tự kỷ
Tài cao mấy trượng vẫn coi khinh
Thân tàn Tất Đạt thường vô lối
Mấy thủa cao nhân lại khoe mình?



Tâm tình là cái chi chi?
Mà sao phải khổ, phải đì tấm thân
Đã thương thì đến thật gần
Bằng không thi lánh cõi trần đỏ đen
Vườn hồng cổng chẳng cài then
Cớ sao không ghé hàn huyên đỡ buồn
Tơ đàn trổi nhịp sầu tuôn
Trăm năm ai tỏ ngọn nguồn tâm ta?


KỲ ĐẮC

Cụ Tiên đắc đạo chốn phong trần
Động Mây thoảng gió náu Hùng Lân
Ngao du một thủa hồn sương gió
Chốn chốn say lòng những nụ xuân


Chén Rượu Giang Hồ

Ngồi đây cạn chén rượu giang hồ
Đàn rỏ cung say khúc độc cô
Quán vắng mềm môi người lữ thứ
Nhà hoang mỏi mắt kẻ vong nô
Nhìn trời khóc hỏi miền hư thực
Ngắm đất cười thưa cõi ảo vô
Rót tiếp vài ly sầu thế cuộc
Mình ta bỏ hết cả cơ đồ ./.

MẠN PHÉP BỀ TRÊN

Độc ẩm tiêu diêu tiếu hải hồ
Cầm than nghiệp sái khả hồn cô
Điếm trơ vãng khách hà quan khứ
Lầu vắng u hoài cú cước nô
Ngạo nghễ trần ai đời khất thực
Tung hô thân thế bể hư vô
Mỹ nhân danh lợi lu mờ cuộc
Duy đắm vân thi long phụng đồ !!!!!!!!!!!!

Tới đây, đọc bài của Nguyễn Hải, Thấy thi hứng ùa về, Không thể hoãn lại sự sung sướng! Đành lì một lam vậy!
Kính mong cao nhân thi hữu đừng cười chê nhé!
Ngữ nghĩa chưa được chỉnh lắm nhưng đã cố dốc hết vốn rồi! Đành chịu lỗi vậy! Cái nghiệp nó thế! Khổ!


HOA HAY QUẢ

Tàn hoa, xuân ấy còn non quả
Cuộc sống nào đâu chỉ bởi hoa
Quả già, khi chin càng thêm mọng
Chì chụp trên môi, luống ngọt ngào
Ai ơi hà cớ vì hoa ấy
Lại nỡ quên đi cái quả già!

YÊU TRONG ẢO MỘNG

Chưa lần gặp gỡ đã thương yêu
Gác lẻ phòng đơn chốn tịch liêu
Trước gió đèn chong mơ thượng uyển
Bên song giấy trải mộng liên kiều
Thơ đề nhạc trỗi nương ân ái
Tửu hậu trà dư sái ly phiêu
Khốn nối trò đùa duyên ảo ảnh
Đành thôi quyến luyến khổ thêm nhiều


Bạn
--------

Qua vườn ghé đọc chẵng thờ ơ
Đỏ trắng lam hồng tựa cõi mơ
Ngắm cảnh mê đàn theo nhịp thở
Vờn mây luyến nhạn đợi hồn thơ
Tình dâng điệu vũ cùng duyên nợ
Nhĩa tặng tay vờn quấn quýt tơ
Quãng vắng trời đêm xao giạ nhớ
Người xưa bạn cũ chớ ơ hờ




VUI LÊN EM

Vui lên em cất tiếng cười ngạo nghễ
Dẫu cuộc đời còn có lắm phong sương
Tươi lên nhé như hoa kia hé nụ
Như mãnh vườn ong – bướm mãi đùa vui
Này chồi non mơn mởn giữa xuân tươi
Ong hút mật bên hoa đời thắm thiết
Bướm bay vờn chim lãnh lót cành cao

Em vui nhé lũ chim non đang khát
Thèm ảnh hình của chim mẹ bay xa
Em vui nhé đêm rạng ánh trăng ngà
Mây vờn nhẹ em ơi tình diệu vợi
Vui lên em cuộc đời đâu đến nỗi….
Dẫu mai này phải cách biệt xa xôi
Mây xuống núi, gió qua ngàn bay mãi
Dòng sông trôi đi mãi chẳng quay về
Thì em ơi vẫn vui cười rạng rỡ
Dẫu đất trời chìm ngập giữa màu đông

Vui em hỡi cuộc đời luôn tươi mới
Có sá gì những đoạn tuyệt chia ly
Đời như mây trong gió dẫu phũ phàng
Thì em hỡi tiếc thương thêm buồn tủi
Ráng vui lên cho vơi bớt u buồn
Dòng lệ nóng có đâu là rác rưởi
Em sao đành phung phí để trôi xuôi
Vui em nhé tình dâng lên vời vợi
Dẫu đau buồn, ngày tháng cũng phai phôi

Hỡi em yêu cuộc đời sang trang mới
Biên vài dòng lã lướt của yêu thương
Chớ run tay và chớ có phân vân
Vờn tay ngọc, em ơi mơn vần điệu
Lã lướt lòng thêm sắc thắm hồn yêu
Mắt mơ màng lòng thanh thản nghe em
Nhìn sông núi quê hương đà khởi sắc
Những cánh đồng vàng rực những mùa yêu
Lũ trẻ vô tư trên bãi mỗi buổi chiều
Vui nghiêng ngó cánh diều căng chao lượn
Sáo ngân vang khúc nhạc gọi ân tình
Vui em nhé dẫu cuộc đời quá tệ!




AN LẠC
Ô kìa bác học nỡ thua lừa
Mặc kẻ ngu đần thả giấc trưa
Hợp vẻ duyên trời chung nhịp bước
Bằng không xứng phận bỏ là vừa
Ôi đời chớ nặng lòng mơ tưởng
Ấy kệ  duyên người giữa gió mưa
Rượu đắng dăm vò tâm trí lãng
Chân dài mấy cặp thỏa vui đùa


Mơ Thu Về
-------------
Nghe thu về lang thang bên ngõ vắng
Đánh thức ta một giấc mộng hồng hoang
Giấc mơ thu gieo vào lòng ảo tưởng
Cõi thiên thai say đắm với nhân tình

Những sắc thu chiếu sáng ánh bình minh
Sương nhè nhẹ vươn trên bờ lau lách
Chú chim non dường như còn say giấc
Bỏ quên hạ đã vội lướt trôi xa

Chiều thu đến lá vàng rơi thật khẽ
Sợ ướt mi một cô bé mộng mơ
Nắng thu vàng nhuộm vành nón hồn thơ
Thu chợt đến đậu bên bờ rêu cũ
thanh nhàn



Gió mùa hạ nâng cánh hải âu phi xứ
Dạ thế nhân them Ba khía miền tây


VÌ NHAU

Hạnh phúc ơi, từ tiếng vợ
Lòng phơi phới, được làm chồng
Ái ân say, rời tưởng nhớ
Sống gần gủi, dệt mộng mơ

Hạnh phúc ơi, từ tiếng vợ
Lòng phơi phới, được làm chồng
Khi cô đơn, lòng suy ngẫm
Mơ ấm cúng, những ngày đông


Hạnh phúc ơi, từ tiếng vợ
Lòng phơi phới, được làm chồng
Ráng bên nhau, tròn đời nhé
Vui nghĩa nặng, thỏa lòng trông




Trăng đêm lóng lánh sau kẻ lá
Cứ ngỡ trăng gần lại quá xa
Trăng ở trên kia cao vời vợi
Giưới vườn đơn chiếc một mình ta

Trời đêm sáng quá, tràn ánh sáng
Sáng đến tận cùng của bao la
Nhưng lòng ta vẫn như đêm tối
Mội mình thơ thẩn ngắm Hằng Nga


XIN LỖI CÔ GÁI VƯỜN THANH
 
Buồn thu, lay lắt hương yêu
Nhặt bao nhiêu lá, những chiều vắng em
Đã bao năm, một nỗi niềm
Hết thu đi, lại thu tìm nhớ nhung
Xót thương, thôi đã tận cùng
Đã tan nát cả cỏi lòng, còn chi
Trời dăng tơ thắm làm gì
Để rồi đứt đoạn, một đi ko về
Hoa xưa, còn nở bên hè
Người xưa thì đã đi về cùng ai!
Đành rằng chẳng đẹp trúc mai
Cũng là duyên nợ, giữa hai kiếp ng
Thì thôi, thôi thế hỡi ng
Khóc than, củng đã lỡ rồi vườn thanh!
Tình đời, sương khói, mỏng manh
Xót thương mấy, cũng đã đành nợ duyên
Kiếp này, chưa phỉ ước nguyền
Kiếp sau, xin kết mối duyên tơ lòng!







ANH HỨA ĐI ANH
(TG Mai Đình)
Em đã yêu anh đến dại người,
Lòng em ngày tháng dễ nào nguôi ?
Yêu anh trên hết tình yêu mến,
Và sẽ yêu anh suốt một đời.

Yêu anh trong lúc anh lâm chung
Mới thấy tình em yêu lạ lùng,
Rải hết bầu trời e chưa lấp,
Mong anh lành mạnh mới đang công

Anh lành anh sẽ tặng em chi ?
Tặng cả đời anh, cả hồn thi
Với tất những gì anh ước vọng,
Cả hồn, cả xác, cả tình si.

Anh hứa đi anh, hứa thế nghe!
Cho em tưởng tượng, em say mê,
Em quên ngày tháng, đời đau khổ
Để đón hồn anh lúc tái tê.





CẢNH QUÊ
Ta trở về đây với sáo diều
Quê nhà tràn ngập những thương yêu
Chu du cũng đủ mùi mơ mộng
Ngoạn cảnh vừa hay vị mỹ miều
Non nước trời mây trong mắt thẳm
Suối ngàn biển sóng tại lòng Tiêu
Vịnh thơ ký họa vờn tay Ngọc
Trà đạm Quỳnh Hoa thỏa xế Chiều

Xế Chiều vui thú giữa quê yêu
Ngắm trẻ chăn trâu với Cánh Diều
Gió thoảng Mây vờn thơm ruộng sớm
Cành chao Phượng nở thắm quê chiều
Thong dong bước chậm Trâu rời bãi
Vội vã theo đuôi vịt về lều
Bảng lảng Hoàng Hôn trời tắt nắng
Ngân nga trong gió một hồi Tiêu........!




Quê hương hai tiếng thân thương,
Gieo vào nỗi nhớ, vấn vương mỗi chiều!

Niềm vui đời, có bao nhiêu?
Tuổi thơ chao lượn Cánh Diều trời quê!

Bước chân cô lữ lê thê,
Bóng chiều hoang lạnh lối về mù khơi….?

Buồm căng ngả bóng chơi vơi!
Thẳm sâu ký ức rong chơi yên bình..!

Theo mây vào chốn vô thinh,
Chợt lòng về chốn quê mình nắng tươi!

Bước chân lây lất xứ người,
Ra đi tìm kiếm giữa trời gió mưa!

Đêm dài quán trọ vách thưa,
Co thân run rẩy giấc chưa an lành!

Số trời vốn đã mong manh,
Đày thân thêm khổ tóc xanh phai màu!

Về quê nước trắng đất nâu,
Chiều quê dìu dặt tình sâu nghĩa bền!

Chè xanh mỗi sáng dịu hiền,
Tình quê khăng khít dịu hiền bên nhau!

Xóm làng ân nghĩa trước sau,
Chung tay dắt díu đậm sâu ân tình!

Đêm trăng trắng sáng sắc Quỳnh,
Thoảng hương Dạ Lý mái đình hội thôn…

Sướng thay trút hết nỗi buồn,
Niềm vui nhân rộng đến muôn mái nhà!

Nhàn tâm an dưởng tuổi già,
Vui cùng con cháu bên bà cười vui…!!!...



THƠ

Thơ tình uốn lượn thấy mê tơi
Thơ vấn vít bay khắp đất trời
Thơ níu chân đi người khách lữ
Thơ ru giấc ngủ người đơn côi
Thơ mang ý nguyện giăng đầy lối
Thơ gói niềm mơ những mãnh đời
Thơ ngập chôn vùi tâm giả dối
Thơ tô thắm vẹn nghĩa tình người

LOẠN HỘI

Hoàng Hôn Tụ Hội mấy hôm nay
Tranh cãi te tua đêm đến ngày
Trác tuyệt thi vần đâu chẳng thấy
Phù du cỏ rác lại phơi đầy
Tao nhân bấn loạn khi đến trẩy
Mặc khách chân run lúc ghé đây
Vận luật ngôn từ chưa hiểu mấy
Đao cùn sứt mẻ chem. cù nhây

Cù nhây trọ trẹ thả lên phây
Ném đá thi đua để tỏ bầy
Láo nháo như là dân cạo vảy
Bùng nhùng ví bởi lũ trăn bầy
Trời trăng gió nước nguyên vẹn đấy
Chim rừng  thú núi nát tan thây
Ai là kẻ sĩ nâng đàn gảy
Nếu phường bá láp chớ vào đây!


HOAN

Gió nhẹ thuyền trôi mãi dọc sông
Nhẹ cánh tay thơ thảo giữa dòng
Gửi đến người ngoan vài ý nhạc
Lời ngay tỏ rạng mối si lòng
Đời trai mộng đến tình hương lửa
Quán tạm mơ theo nghĩa vợ chồng
Đạp sóng vờn mây cùng thét bão
Góp về tô đẹp những sầu đong


ĐỒNG CAM CỘNG KHỔ

Dong buồm nhẹ lướt giữa lòng sông
Mộng ước buông neo giữ bên dòng
Muốn được lau khô hàng lệ tủi
Cho người hết hận kẻ thay lòng
Cùng nhau nhẹ bước đời phiêu lãng
Chắt lọc tinh hoa mãi sắp chồng
Khóm lục bình trôi hoa mãi nở
Bên nhau xóa sạch những buồn đong


LẠC ĐIỆU

Dong thuyền xẻ dọc hết triền sông
Kiếm bạn tìm duyên đã cuối dòng
Nhẹ tỏa đôi bờ nhiều ánh mắt
Tăm hơi chẳng thấy mãnh thương lòng
Hoa trôi nước chảy tình mơ mộng
Gió cuộn mây bay nghĩa vợ chồng
Đã mấy mươi năm lòng mãi nguyện
Tơ chùng nhạc lỗi kiếp long đong

Xin họa cùng bác nhé!
Bài này chú dung phép Ngũ Độ Thanh
Trọng đối và họa ý chứ không dùng cách Đăng Đối phổ thông.
MỞ LÒNG NGỮA DẠ VỚI CHIA VUI

Cũng lấy vần thơ thỏa tình nhau
Vui chơi một thủa có sao đâu
Dù ai đảo nhịp theo trò xấu
Mặc kẻ quàng vơ đến độ ngầu
Phải trái – gian ngay nào dễ thấu
Sang hèn – đỉnh thấp lược niềm âu
Cùng nhau cạn sẻ tâm nào giấu
Ước nguyện theo người những bước mau


TRÒ VUI CON TRẺ

Sắp chữ xây thơ thú trẻ chơi!
Mơ màng buột miệng cũng nên lời
Theo trâu tắc rị chương thăng giáng
Kéo lưới dô hò ý chảy rơi…….
Tất Đạt – Thanh Sơn đùa dư sức!
Đa Tình – Nguyễn Dũng cợt dư hơi!
Vần thơ lá rụng mùa thu ấy
Có đáng gì đâu để cợt đời



ĐÊM ẢO MỘNG

Sương đêm nặng hạt lạnh hồn chong
Lữa nến lim dim buốt cõi lòng
Xào xạc gió lay cành lá động
Xôn xao chó sủa tĩnh giấc nồng
Tâm can bối rối tình u trống
Ảo mộng non ngàn nghĩa viễn vông
Bó gối suy tư đời lạc lõng
Xòe tay nghĩ ngợi kiếp tha phương

Tha phương khắc khoải những đêm trường
Đất lạ nhiêu khê với gió sương
Lạc điệu thôi đành suy ý nhạc
Cho qua nhịp loạn giữ yêu thương
Tình duyên ngỡ thắm ngờ đâu nhạt
Luyến ái mong son lại đã thường
Ánh nguyệt lưng trời mây mờ khuất
Ngàn cây đỉnh núi lẫn hơi sương

Hơi sương thế cuộc mãi xoay vần
Ánh lữa quân binh đã nhạt xuân
Những tưởng quan san đà quá bộ
Đường đời ấy vậy hết khua chân
Trời quê dấu cũ còn nguyên vẹn
Lạc xứ thề xưa chẵng li phân
Bên ấy qua thu trời trở lạnh
Nơi đây đông đến dạ nào an

Nào an bởi nặng khối tình thương
Trăn trở vì lo mối duyên hường
Lá đỏ sông mơ còn thắm đượm
Trăng vàng trời mộng mãi mơ vương
Dùi mài sự nghiệp nuôi chí lớn
Bền tâm kiến tạo phá can trường
Bao giờ ước nguyện tròn vai gánh
Chắp cánh liền cành thỏa một phương



Kakakaka
Thân ta tuy nhỏ mộng thần cho
Phần số hẩm hiu ước thánh phò
Thích dạo vòng quanh trêu kẻ ngạo
Vui đi luẩn quẩn nhạo người ngô

Nhác thấy gió lay là cứ tưởng
Vừa trông nước chảy lại nghi ngờ
Vài vần nông cạn vui cùng nhé
Hội mở tưng bừng chẳng ngó ngơ




THỔI HỒN
                                                                                    
Nhân gian vấn vít chuyện thất tình
Dòng đời cũng lắm nỗi điêu linh
Có nên xả hết sầu u uẩn
Vẻ lại niềm vui chuyện đời mình

Thái vinh cần mẫn theo Tre Trúc
Tất Đạt vui say với Cát – Xi
Kẻ ở miền trung – Người nam bộ
Thổi hồn cho những thứ vô tri

Đời biết ngày sau là sao nhỉ
Thôi đành phó mặc chốn vô vi
Kiến tạo ai ơi dòng nghệ thuật
Dâng đời như những đóa hoa tươi

Dù đời đánh đổi trò gian lận
Cũng cố tô thêm nét rạng ngời
Mong sao vẻ được dòng tươi đẹp
Giúp chốn phong trần được vui tươi




TRI GIAO
Luyến mến ân tình sẻ gặp thơ
Ung dung bên suối nước lưng bờ
Vờn mây cợt gió tràn cơn mộng
Gẹo lá đùa hoa thỏa giấc mơ
Nhạc họa thi vần cùng khả đắc
Tri tâm trí dũng chẳng bơ vơ
 Xướng họa vui vầy luôn phát khởi
Trà thơm rượu quý nặng thương chờ



LẠC ĐIỆU

Đêm trường bới dạ kết tràng thơ
Dệt được dăm câu lại phải chờ
Mãnh nát tình riêng lay lắt nhớ
Lòng chung méo lệch hóa ngu khờ
Ngày nao ước hẹn vui duyên nợ
Bội bạc hôm nay trí vẩn vơ
Bạn hỡi thương nhau sao lại nỡ
Thay thuyền đổi bến để nhàu tơ


ĐỘC HÀNH

Tàn thu lá đỏ dạt triền sông
Luyến nhớ ai kia đã lấy chồng
Chốn ấy người xưa xa thăm thẳm
Nơi này tình cũ vẫn hoài trông
Rừng thưa đã lạnh làn mưa trắng
Suối cạn càng tê mãng máu hồng

Bịn rịn trong tâm sầu mọi ngã
Thuyền đơn lẻ bóng thả theo dòng



MÀI DAO..MÀI DAO NGAY

Ừ thôi cũng đã chán ngán tình
Lưng thon vú nõn mặt dù xinh
Đem ra đánh đổi vài con chữ
Khép nép đàn thi rẩy run trình

Bỏ hết từ đây chẳng theo người
Chu du bốn biển một mình chơi
Ngắm mây đùa gió ngây mà thú
Đâu lụy nơi nào để được chơi

Nào bướm nào ong mau đến đây
Từ nay bỏ hết việc làm thầy
Bỏ hết lo toan nơi thế tục
Mài dao xẻ thịt chú heo quay

Đây suối đây non thôi bước đi
Dừng chân nghĩ lại làm vài bi
Róc hết thịt xương ta chén nhé
Mình ta uống cạn chẳng cần chi

kakakakakaka


PHẬN
Mấy thứ lăng nhăng bỏ được rồi
Thôi về an phận với mình thôi
Buồn vương lay lắt đời tươm tả
Ngậm đắng lung lay tiếc chẳng rời
Thôi nhé sầu đau xin bỏ lại
Từ nay xếp gọn chớ bung phơi
Vợ con là phận đời trai gánh
Cố gắng sao cho vẹn một đời


HẠNH PHÚC CHO EM

Ta tìm cơn gió cuối trời xa
Tìm mãi tháng năm mắt lệ nhòa
Lãng đãng chiều nay mây tụ hội
Rừng phong đương độ ánh hào hoa

Ta tìm ánh mắt đã mờ xa
Chấp chới hồn ngây những nhạt nhòa
Sóng cả hôm nay vui ngày hội
Đèn đêm trên biển ánh như hoa

Người thương đâu hỡi nhớ ta chăng
Hãy đến cùng ta ngắm chị Hằng
Quảng vắng đêm nay buồn nhung nhớ
Sông dài như thẹn với vầng trăng

Con thuyền ngày đó lưới còn dăng?
Có được bao phen tựa cô Hằng?
Đêm đến đơn côi lòng chạnh nhớ?
Năm xưa chung bước ngắm vầng trăng!

Ôi người xưa cũ tạm nơi đâu?
Hạnh phúc thăng hoa hay u sầu?
Chúc phúc cho em luôn ấm áp!
Còn ta lưu mãi mối duyên đầu!

Đêm Cửa Nhượng: 27/06/013

HOÀI VỌNG

Cơn say tự cổ bởi tính trời
Thảng thốt u buồn chuổi lệ rơi
Não nuột tàn thu lòng bấn loạn
U sầu suốt hạ trí tan rời
Tình ngây thủa nọ chưa mờ khuất
Nghĩa trọng mới vừa đã nhạt phôi
Cuối mắt xa trông mờ tin nhạn
Cám cảnh thân ta một kiếp đời




HỒI ỨC

Hội thơ là hội thơ chung
Gọi bạn vui cùng
Gom đủ tinh hoa
Đến đây là hội thơ nhà
Tình nghĩa đậm đà
Tay nối gần xa
Có đâu kén cá
Đâu là chọn canh
Khen chê sao tránh vòng quanh
Nhớ khi cô quạnh
Mộng xanh đã tàn
Cô đơn đau khổ muôn vàn
Tâm hồi chuyển vận
Muôn phần xót xa
Ấy rằng nhớ lại thời qua
Mới hay rằng đã
Bỏ qua bạn vàng!
Nỗi buồn lúc ấy đành mang
Làm sao cho đặng
Nghĩ răng tận tường?
…………..



Hỡi ơi các bạn gần xa
Xoắn nhau chi để tình ra thế này!
Cuộc đời nào có ai hay
Sướng vui san sẻ thẳng ngay bạn bầu
Bị chê lòng thấy u sầu
Được khen thì cũng rối đầu chẳng chơi
Ghép vần thay chử làm vui
Đua chen chi lắm để rồi mất vui
Đêm đêm thao thức ngậm ngùi
Vì đâu nên nỗi ngọt bùi đành tan?

Mời họa!


 


HỘI THƠ
Hôm nay được dịp gặp cao nhân
Thi hứng trong ta trổi bội phần
Chị hát anh đàn vui đáo để
Cô khen chú vỗ sướng tâm thân
Trang thơ tụ hội hoa khai nhụy
Nhóm nhạc sum vầy gió đả vân
Đứng giữa Hoàng Hôn lòng chợt động
Gom vài ý mọn đắp tinh thần!



Khôn xiết vui mừng, gặp cố nhân
Tay run, chữ cạn, thẹn muôn phần
Nên im lìm ngó người ươm giọng
Và lặng lẽ nhìn bạn kết thân !
Thơ phú nào ham vì kém ngữ
Đường niêm lại sợ bởi ngu vần
Hoàng Hôn cao thủ, ôi nhiều quá ...
Ngó tới ngó lui, mới định thần !!!
NSCĐ

AN PHẬN

Chẳng dại so tài với vĩ nhân
Vì đây tự nghĩ kém bao phần
Từ hay , chữ thắm , lo gìn mạng
Ý đẹp , câu hồng , chỉ giữ thân
Lộng lẫy vườn mơ người thả gió
Huy hoàng nẻo mộng tớ đằng vân
Tìm vui Xướng Họa mình trao gửi
Buổi hội tình Thơ bỗng xuất thần
Nhật Linh


Vui thêm:
Trần ta mọt nghiệp chửa Cao Nhân
Lại phải mài thêm ấy mọi phần
Khốn đốn nhiều phen vui bỏ mạng
Liêu xiêu lắm bận sướng quên thân
Trời đày cái số đời nghênh gió
Ý đọa phần duyên kiếp đả vân
Bạn hữu chung vui lòng mến gửi
Sum vầy thiết đổi mộng thơ thần!


MÚA BÚT MUA VUI

So tài xướng họa với danh nhân
Thử hỏi là ai trội mấy phần
Thi cảm đôi lời khoe bổn mạng
Nhạc lòng mấy khúc trổ xác thân
Ở nơi trần thế anh theo gió
Về cõi phiêu bồng tớ đẳng vân
Múa bút đôi điều cao ngạo thế
Mua vui đừng lỡ trách vi thần
Gạt Tàn Mảlboro

Tà này sợ gió,ớn cao Nhân
Đối với nhiều anh kém bội phần
Mấy bữa tìm sư, người chẳng thiết
Bao ngày kết bạn, kẻ không thân
Tu vần Tám Chữ mai vung gió
Luyện tứ Thi Đường mốt đạp vân
Khổ sở đau đầu xin kính báo
Màng chi thế sự,lũ gian thần!!!
Đinh tà

TRÁCH CHI Họa với ĐINH TÀ
Ác bá mà sao ớn chính Nhân
Thơ hay thế lại nói thua phần
Tìm sư chi nữa đừng tha thiết
Hãy kiếm bạn bè để kết thân
Bát cú câu thơ, hồn xé gió
Ngôn vần tứ tuyệt , thể đằng vân
Đừng buồn áo não chi người hỡi
Chớ trách gì chi, đám vô thần
Dạ Thế Nhân

 ................
SỬA

Bình minh tỏa sáng dãi sông vân
Đỉnh núi lô nhô giữa cõi trần
Bóng dáng mây vần tuôn vẻ đẹp
Vầng dương tỏa rạng ánh phong trần
Trèo non bỏ lại buồn đô thị
Vượt núi rời xa khổ thế nhân
Ngắm cảnh vun bồi tâm ổn định
Nhìn trời thanh thản bớt gian truân

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

VỌNG PHU




Ôi đã sang ngày má đợi ba
Bâng khuâng thổn thức bóng trăng tà
Khép bờ mi lệ hoài thương bóng
Lần lá thư xưa ý niệm hoa
Cánh nhạn nơi nào mây lẫn khuất
Hình ai vẫn đó nét chưa nhòa
Tình duyên mấy độ không tròn nghĩa
Đành gói vào tim giữ khối quà