Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

TA VẪN ĐỢI EM VỀ




Thu yêu thương chín vàng rồi em ạ
Cõi nhân gian tất cả thoáng qua mau
Ở chân trời góc biển em nơi đâu
Theo thế cuộc u sầu trôi khắp ngả
Có nghe chăng cây mùa đang trút lá
Những cuồng quay hối hả cứ vờn quanh
Những mây bay gió cuốn của tuổi xanh
Em nhặt nhạnh hay đành buông vung vãi
Cái rung động con tim không còn mãi
Em hãy về tìm lại yêu thương xưa
Em hãy về nghe lại tiếng ve trưa
Trên tán phượng cuối mùa không chút lá
Về đây em với niềm yêu lơi lã
Sống chan hòa không vội vã cuồng quay
Về đây em yên ấm những tháng ngày
Vòng tay ấm tình say dâng vời vợi
Về đây em cửa lòng anh vẫn đợi
Dẫu thu tàn chấp chới giữa cô đơn
Về đây em xóa hết những ghen hờn
Bằng tim nóng miên mơn tình dịu ngọt
Về đây em quanh ta lời chim hót
Với dòng sông mát ngọt tựa  lời thơ
Với tươi vui hoa nở rộ đôi bờ
Với khói biếc niềm mơ đời lắng dịu
Em về đây sáng trưa chiều bận bịu
Bát canh chua hiền dịu tiếng gọi mời
Em về nhé xua tan đời hiu quạnh
Dẫu chúng mình mái tóc chẳng còn xanh!!!!!!!!

ĐÊM CÔ ĐƠN




Tàn đêm gối mộng những nhàu thương
 Thức trọn đầy canh ước lẽ thường
Ở chốn ngàn hoa nàng trọn giấc
Hay là thao thức với đêm trường
Đèn khuya phố thị còn soi tỏ
Át cả trăng vàng nọ cố hương?
Bạn hỡi cô đơn nhàu nhỉ chiếu
Ngoài song thỏ thẻ ánh thu hường



HỌA THƠ




TÂY ĐÔ CUỐI HẠ TA VỀ
Ta trở lại Tây Đô chiều cuối hạ.
Thương hoàng hôn tơi tả áo tơ vàng
Từng sợi nắng bẽ bàng đan kẽ lá
Níu chút tình sỏi đá phút sang ngang

Mưa lặng chở mưa tàn gieo bến lạ

Ninh Kiều ơi! Thôi rã mộng giao đàn.

Em năm tháng lỡ làng xiêm áo dạ!

Ta bốn mùa sa đọa bước chân hoang!
2.
Đêm trầm mặc ngút ngàn sương khắp ngả

Bóng trăng xưa buồn xõa tóc bên ngàn

Em cô lạnh căng tràn hương rễ mạ

Khúc gieo mùa như đã gọi miên man

Tiếng chuông giục canh tàn đau đáu lạ!

Đời quanh co ai trả giúp cho nàng!

Ta gắng nhặt cỏ hoang se áo dạ

Em ráng chờ đừng thả lệ đa đoan.

TT Ng (2014)
16/07

KHÚC SẦU TIỄN BIỆT
Nay chốn thương Ninh Kiều thu tiễn hạ

Với người xưa khôn tả tấm lòng vàng

Chiều nhạt nắng ngỡ ngàng sau mái lá

Ướm vần thơ người đã bước sang ngang

Tiễn chân đi tiễn nàng qua bến lạ

Cữu Long ơi tàn tạ những cung đàn

Ta ở lại xốn xang nhàu buốt dạ

Khúc niệm sầu đày đọa những đêm hoang


Gắng quên oán vứt sầu đi muôn ngả

Cố ru theo sóng xỏa dưới chân ngàn

Nương con nước ghe tràn mấp mé mạ

Chở niềm đau nay đã ngập tràn lan

Yêu thương ơi hoang tàn mau đến lạ?

Cõi tâm tư sao trả được ơi nàng?

Đành lặng câm ôm đàn ve vuốt dạ

Ôi tình đời muôn ngã khó tâm đoan?

ĐỢI

09/07


Đợi những niềm riêng mắt mỏi mòn
Đợi chờ công việc cỏn còn con
Đợi dòng nước chảy quần quanh quẩn
Đợi chút gió về với véo von

Đợi những cơn mưa buồn bức bí
Đợi người thương mến héo hòn hon
Đợi trông năm tháng đời đeo đẳng
Đợi đến bao giờ nợ nước non?




MƯA

Lác đác màu thu đã rụng đầy
Buông mành giăng kín trắng mưa bay
Chiều nay cánh nhạn về phi xứ
Có vượt qua không những tầng mây


Lã chả ngoài hiên vạn tiếng lòng
Màu mây xám đục ố từng không
Đầy sân lá rụng màu hoang hoải
Ngập cả hồn ai mối cảm hoài

Vi vút từng cơn lạnh heo may
Phong kín tâm tư kiếp lưu đày
Nhàu hoen ký ức đời đưa đẩy
Mộng ước không thành tâm lất lay