Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

TA VẪN ĐỢI EM VỀ




Thu yêu thương chín vàng rồi em ạ
Cõi nhân gian tất cả thoáng qua mau
Ở chân trời góc biển em nơi đâu
Theo thế cuộc u sầu trôi khắp ngả
Có nghe chăng cây mùa đang trút lá
Những cuồng quay hối hả cứ vờn quanh
Những mây bay gió cuốn của tuổi xanh
Em nhặt nhạnh hay đành buông vung vãi
Cái rung động con tim không còn mãi
Em hãy về tìm lại yêu thương xưa
Em hãy về nghe lại tiếng ve trưa
Trên tán phượng cuối mùa không chút lá
Về đây em với niềm yêu lơi lã
Sống chan hòa không vội vã cuồng quay
Về đây em yên ấm những tháng ngày
Vòng tay ấm tình say dâng vời vợi
Về đây em cửa lòng anh vẫn đợi
Dẫu thu tàn chấp chới giữa cô đơn
Về đây em xóa hết những ghen hờn
Bằng tim nóng miên mơn tình dịu ngọt
Về đây em quanh ta lời chim hót
Với dòng sông mát ngọt tựa  lời thơ
Với tươi vui hoa nở rộ đôi bờ
Với khói biếc niềm mơ đời lắng dịu
Em về đây sáng trưa chiều bận bịu
Bát canh chua hiền dịu tiếng gọi mời
Em về nhé xua tan đời hiu quạnh
Dẫu chúng mình mái tóc chẳng còn xanh!!!!!!!!

ĐÊM CÔ ĐƠN




Tàn đêm gối mộng những nhàu thương
 Thức trọn đầy canh ước lẽ thường
Ở chốn ngàn hoa nàng trọn giấc
Hay là thao thức với đêm trường
Đèn khuya phố thị còn soi tỏ
Át cả trăng vàng nọ cố hương?
Bạn hỡi cô đơn nhàu nhỉ chiếu
Ngoài song thỏ thẻ ánh thu hường



HỌA THƠ




TÂY ĐÔ CUỐI HẠ TA VỀ
Ta trở lại Tây Đô chiều cuối hạ.
Thương hoàng hôn tơi tả áo tơ vàng
Từng sợi nắng bẽ bàng đan kẽ lá
Níu chút tình sỏi đá phút sang ngang

Mưa lặng chở mưa tàn gieo bến lạ

Ninh Kiều ơi! Thôi rã mộng giao đàn.

Em năm tháng lỡ làng xiêm áo dạ!

Ta bốn mùa sa đọa bước chân hoang!
2.
Đêm trầm mặc ngút ngàn sương khắp ngả

Bóng trăng xưa buồn xõa tóc bên ngàn

Em cô lạnh căng tràn hương rễ mạ

Khúc gieo mùa như đã gọi miên man

Tiếng chuông giục canh tàn đau đáu lạ!

Đời quanh co ai trả giúp cho nàng!

Ta gắng nhặt cỏ hoang se áo dạ

Em ráng chờ đừng thả lệ đa đoan.

TT Ng (2014)
16/07

KHÚC SẦU TIỄN BIỆT
Nay chốn thương Ninh Kiều thu tiễn hạ

Với người xưa khôn tả tấm lòng vàng

Chiều nhạt nắng ngỡ ngàng sau mái lá

Ướm vần thơ người đã bước sang ngang

Tiễn chân đi tiễn nàng qua bến lạ

Cữu Long ơi tàn tạ những cung đàn

Ta ở lại xốn xang nhàu buốt dạ

Khúc niệm sầu đày đọa những đêm hoang


Gắng quên oán vứt sầu đi muôn ngả

Cố ru theo sóng xỏa dưới chân ngàn

Nương con nước ghe tràn mấp mé mạ

Chở niềm đau nay đã ngập tràn lan

Yêu thương ơi hoang tàn mau đến lạ?

Cõi tâm tư sao trả được ơi nàng?

Đành lặng câm ôm đàn ve vuốt dạ

Ôi tình đời muôn ngã khó tâm đoan?

ĐỢI

09/07


Đợi những niềm riêng mắt mỏi mòn
Đợi chờ công việc cỏn còn con
Đợi dòng nước chảy quần quanh quẩn
Đợi chút gió về với véo von

Đợi những cơn mưa buồn bức bí
Đợi người thương mến héo hòn hon
Đợi trông năm tháng đời đeo đẳng
Đợi đến bao giờ nợ nước non?




MƯA

Lác đác màu thu đã rụng đầy
Buông mành giăng kín trắng mưa bay
Chiều nay cánh nhạn về phi xứ
Có vượt qua không những tầng mây


Lã chả ngoài hiên vạn tiếng lòng
Màu mây xám đục ố từng không
Đầy sân lá rụng màu hoang hoải
Ngập cả hồn ai mối cảm hoài

Vi vút từng cơn lạnh heo may
Phong kín tâm tư kiếp lưu đày
Nhàu hoen ký ức đời đưa đẩy
Mộng ước không thành tâm lất lay

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

NỖI NHỚ


18/8


Vương vương ,
vương vương, giọt nắng cuối con đường
hoa rơi
hoa rơi, lác đác nhớ người thương
thú úa..
thu vàng hoen nắng thu
mây trôi
mây trôi trong chiều nhớ
thu buồn, lay lắt những chiều rơi

xa nhau, màu nắng như màu nhớ
hoe vàng như mắt chiều lệ rơi
xa nhau, ta nhớ ngày chung bước
cuối chiều nhặt cánh hoa tặng nhau

những mùa thu trước đôi ta bên nhau
khép vòng tay ấm trong đêm trăng thâu
bây giờ hai hướng ta xa xa nhau lòng nhói đau những chiều rơi

đêm nay thu chín trăng vàng võ
nhớ người lạnh cóng lơi vòng tay
hỡi người áo trắng năm xưa nơi đâu miền viễn du mịt mù khơi?

mau về em hỡi cuối thu mong manh lòng buồn tênh!
tiếng cười năm cũ vang vang trong ta
nỗi lòng đêm vắng nhớ ai nơi xa màu tím đêm dần mờ hoen ……..

Thứ Năm, 17 tháng 7, 2014

ĐÊM CÔ ĐƠN




Tàn đêm gối mộng những nhàu thương
 Thức trọn đầy canh ước vô thường
Ở chốn ngàn hoa nàng trọn giấc
Hay là thao thức với đêm trường
Đèn khuya phố thị còn soi tỏ
Át cả trăng vàng nọ cố hương?
Bạn hỡi cô đơn nhàu nhỉ chiếu
Ngoài song thỏ thẻ ánh thu hường
.

CHUNG LÒNG QUẬT KHỞI



.
Đôi mình nếm trải tại dòng Sung
Cảm phục ân tình chí chẵng lung
Giặc dã điêu tàn nên cách trở
Quân thù bạo ác phải cùng chung
Hàm Rồng  vững chí canh Sông Mã
Lĩnh cảm hiên ngang vọng Núi Hùng (Hồng Lĩnh)
Chí sĩ bình dân đều Cộng Sản
Nhìn gương tổ phụ phá gông cùm
.

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

MƯA




Lác đác màu thu đã rụng đầy
Buông mành giăng kín trắng mưa bay
Chiều nay cánh nhạn về phi xứ
Có vượt qua không những tầng mây

CHẠNH LÒNG



Hôm nay nhìn bóng mẹ
Vẫn hé miệng tươi cười
Vẫn gương mặt rạng tươi
Như bao năm vẫn vậy

Nhưng mái tóc đổi khác
Đã vắng đi màu đen
Giáng mẹ dẫu đã quen
Nhưng đường cong đã rõ

Chân mẹ không như trước
Thoăn thoắt bước dòng đời
Mẹ bây giờ nghỉ ngơi
Vì tuổi già sức yếu

Dẫu thương mẹ thật nhiều
Như lòng con vẫn vậy
Muốn mẹ già trông cậy
Niềm vui buổi xế chiều

Biết làm sao đây mẹ?
Cuộc sống lắm phong sương
Đời con vướng đủ đường
Làm chi cho mẹ cậy

Sự đời đành biết vậy
Tóc mẹ đã thay màu
Con cũng khác chi đâu
Cũng đã nhiều sương gió

Ánh đèn khuya mờ tỏ
Hiu hắt cháy trong lòng
Thương mấy cũng bằng không
Phải làm gì mẹ hỡi?

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Ô Mã Tòng Nhân Bình Vạn Lý



Đây bước chân ta trải khắp miền
Mã phi nước kiệu ngắm bồng tiên
Ngàn xanh thác đổ thăm tri ngộ
Biển biếc buồm căng viếng bạn hiền
Khắp giải non sông bừng nghĩa khí
Muôn đường chân lý rạng tình duyên
Như mây lãng khách miền an lạc
Tựa cánh chim bằng chốn bình yên

Kỹ Nữ Phố Đêm


Em cỡi xiêm y bước xuống đời
Mua vui cho những khách làng chơi
Lung linh như đóa hoa vừa chớm
Lan tỏa hương đời đêm lã lơi

Hôm nay sắc rạng hương ngào ngạt
Có nghĩ ngày sau sức rã rời
Cánh héo phai hương rồi lụi tắt
Ong rời bướm chán giọt sương rơi
Nhàu thân nát cả niềm an ủi
Ngẫm lại cuộc đời được mấy vui

Sao nỡ đem thân bỏ chợ trời
Đau lòng cha mẹ lắm em ơi
Vệt sáng sao rơi rồi lụi tắt
Tiền tài danh vọng thật xa khơi
Quê nghèo dẫu có qua mưa lũ
Cũng lớn khôn muôn mãnh đời

Sướng chi phố thị đêm hư ảo
Đen trắng nhập nhòa có gì vui?

NGÃ LÒNG




Buồn ơi kiếp phận nghĩa chưa nồng
Khắc khoải đêm ngày những đợi trông
Nát cả hồn trăng cùng giạ biển
Tàn luôn ánh nhật với lòng sông
Liêu xiêu mái rạ kèo kê hẫng
Khốn đốn rường tre cột rỗng lòng
Những sự trên đời luôn chấm hỏi
Dong thuyền tận kiếp vẫn hoài không

THỜI LOẠN




Trí nhàn – Tâm sáng, buổi loạn điên
Thiên hạ đua nhau chuốc ưu phiền
Thảng thốt trên cành, chim lẻ bạn
Bẻ bàng trong xóm chó cuồng điên
Ra đường thấp thỏm muôn điều sợ
Vào thôn bối rối vạn sự tiền
Có phải sắp rồi ngày tận thế
Khắp nơi nhân loại khổ liên miên

XẢ



Xả hết đau thương, xả chán chường
Xả luôn sầu hận với tang thương
Xả trôi nhung nhớ và mê muội
Xả hết cho lòng bớt vấn vương

Xả những đêm xuân tâm vò võ
Xả ngày u ẩn với chiều vương
Xả luôn quá khứ và thực tại
Xả sạch đi rồi tâm ngát hương