NHỚ MẸ
Nằm nghe tiếng Dế trong đêm
Bâng khuâng chợt nhớ mảnh thềm Trăng soi
Vuông sân nhỏ, con ngồi bên mẹ
Con lắng nghe lời lòng mẹ thương con
Nhưng lúc ấy, con còn thơ dại quá
Nên những lời mẹ dạy chẳng ghi tâm
Và con trẻ đã sai lầm khi xa mẹ
Lời của con đã xúc phạm người nghe
Ôi! Sao vậy, tại vì sao vậy mẹ?
Có phải vì con trẻ quá thơ ngây
Hay chỉ vì lời con quá thẳng ngay
Lời nói thẳng, thường hay làm phật ý
Chắc là vậy có phải chăng mẹ nhỉ
Vậy từ giờ, con chẳng dám nói chi
Cho con trẻ, đỡ thêm phần thơ dại