TÂY ĐÔ CUỐI HẠ TA VỀ
Ta trở lại Tây Đô chiều cuối hạ.
Thương hoàng hôn tơi tả áo tơ vàng
Từng sợi nắng bẽ bàng đan kẽ lá
Níu chút tình sỏi đá phút sang ngang
Mưa lặng chở mưa tàn gieo bến lạ
Ninh Kiều ơi! Thôi rã mộng giao đàn.
Em năm tháng lỡ làng xiêm áo dạ!
Ta bốn mùa sa đọa bước chân hoang!
Thương hoàng hôn tơi tả áo tơ vàng
Từng sợi nắng bẽ bàng đan kẽ lá
Níu chút tình sỏi đá phút sang ngang
Mưa lặng chở mưa tàn gieo bến lạ
Ninh Kiều ơi! Thôi rã mộng giao đàn.
Em năm tháng lỡ làng xiêm áo dạ!
Ta bốn mùa sa đọa bước chân hoang!
2.
Đêm trầm mặc ngút ngàn sương khắp ngả
Bóng trăng xưa buồn xõa tóc bên ngàn
Em cô lạnh căng tràn hương rễ mạ
Khúc gieo mùa như đã gọi miên man
Tiếng chuông giục canh tàn đau đáu lạ!
Đời quanh co ai trả giúp cho nàng!
Ta gắng nhặt cỏ hoang se áo dạ
Em ráng chờ đừng thả lệ đa đoan.
Đêm trầm mặc ngút ngàn sương khắp ngả
Bóng trăng xưa buồn xõa tóc bên ngàn
Em cô lạnh căng tràn hương rễ mạ
Khúc gieo mùa như đã gọi miên man
Tiếng chuông giục canh tàn đau đáu lạ!
Đời quanh co ai trả giúp cho nàng!
Ta gắng nhặt cỏ hoang se áo dạ
Em ráng chờ đừng thả lệ đa đoan.
TT Ng (2014)
16/07
KHÚC SẦU TIỄN BIỆT
Nay chốn thương Ninh Kiều thu tiễn hạ
Với người xưa khôn tả tấm lòng vàng
Chiều nhạt nắng ngỡ ngàng sau mái lá
Ướm vần thơ người đã bước sang ngang
Tiễn chân đi tiễn nàng qua bến lạ
Cữu Long ơi tàn tạ những cung đàn
Ta ở lại xốn xang nhàu buốt dạ
Khúc niệm sầu đày đọa những đêm hoang
Gắng quên oán vứt sầu đi muôn ngả
Cố ru theo sóng xỏa dưới chân ngàn
Nương con nước ghe tràn mấp mé mạ
Chở niềm đau nay đã ngập tràn lan
Yêu thương ơi hoang tàn mau đến lạ?
Cõi tâm tư sao trả được ơi nàng?
Đành lặng câm ôm đàn ve vuốt dạ
Ôi tình đời muôn ngã khó tâm đoan?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét