Biển mênh mông, ko bóng thuyền.
Ko một chút nhấp nhô Đảo nhỏ.
Sóng cồn cào, như muốn nói điều chi?
Ta đơn độc, bên nghìn trùng Sóng, Gió,
Biển vỗ về, dạo khúc hát ru ta!
Có phải chăng, Biển củng buồn vô vọng?
Nên bên ta, đồng cảm hát khúc buồn!
ÔI! Biển lớn, vốn mặn nồng và sôi nổi,
Sao hôm nay, uẩn đến lạ kỳ?
Chỉ có thuyền mới hiểu được biển mênh mông dường nào . Bạn làm tôi nhớ biển quá !
Nhớ Biển thì cứ về đây. Ngẩn ngơ với Sóng, tháng ngày hát ca.
Biển mênh mông đến lạ Nhìn chẳng thấy bờ xa Sóng xô bờ nghiêng ngả Chỉ có ta với ta . Nài thơ buồn quá anh à, chúc anh một chiều vui nhé [img]1[/img]
chỉ một mình ngắm cảnh, có bao giờ là vui? Chúc chiều mưa mát mẻ nhé!
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
[img]12[/img] [img]28[/img]
Hưng xin cứ gửi nơi người Phẫn xin gửi lại hoa cười hằng đêm Còn em chỉ có tình êm Ru mình một giấc êm đềm sớm hôm
Cứ về, đây mãi đợi chờ! Mãi đem hưng phấn, dệt thơ đợi ng!
Giấc mơ đêm đến sẽ về Anh ru em ngủ bên lề... đau thương Chắc chi đã hết đoạn đường Thôi thì cứ đợi... người về trong mơ
Một lời nói, chẳng làm ngơ! Đến đâu thì đến, quyết chờ một phen! Dù cho ngày tháng triền miên, Lá Phong theo gió, lạc miền xa xa! Dù cho bảo nổi mưa sa Trời quê, vẫn sáng Trăng Ngà từng đêm! Ng về, dệt mộng êm đềm, Hồn thơ ngây ngất, gối mềm em kê!
Trời quê giăng mắc lời thề Trăng quê tỏa sáng bên triền đê quanh Trời cao với bóng trăng thanh Lá Phòng lướt nhẹ, em anh... đợi chờ
Một năm, chỉ có bốn mùa. Thêm hai mùa nữa, cũng vừa đến xuân. Ng xa, nếu chẳng ngại ngần, Trời quê, xin vẹn muôn phần đợi trông! Ươm bao nổi nhớ trong lòng, Lá Phong, gói lại mà mong ng về!
Người ơi, thương đến là thương Thương sao cho hết, đoạn trường em qua Tháng bảy rồi đến tháng ba Xuân qua hạ tới, thu sang đông về Liệu anh có nhớ lời thề Thương chỉ có đặng lối về... không anh?
Thương mùa thu, lá nhuộm vàng! Hàng cây, còn đứng ngỡ ngàng ven sông! Thương trắng ngắt, một chiều đông, Tuyết rơi trắng xóa, hàng Phong đứng buồn!
Ngươi thương ai ? có biết đâu Mà sao cứ phải than sầu sớm hôm
Người thương thì mãi làm ngơ, Làm sao mà hết buồn ngơ ngẩn buồn!?
ôi ! mong sao cho thuyền về cập bến bến neo bờ đơi thuyền mãi thuyền ơi [img]21[/img]
Thuyền tình, theo gió mông lung, Bến mà đợi được, thuyền ko phụ tình!
thầm thì gửi tâm tư quanh mạn thuyền sóng vỗ cũng có khi vô cớ biển ào ạt xô thuyền vì tình yêu muôn thủa có bao giờ đứng yên ...
Ừm! Cái tình yêu muôn thủa, Mời gọi suốt trăm năm! Như vầng Trăng tháng năm, Hết tròn rồi lại khuyết. Tình ta đi biền biệt, Hết đợi lại hoài trông!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét