NgẮM TRĂNG
Trăng đêm, lóng lánh sau kẻ lá
Cứ ngỡ Trăng gần, ôi! qúa xa
Trăng ở trên kia, cao vời vợi,
Giưới vườn, đơn chiếc một mình ta
Trời đêm, sáng qúa, tràn ánh sáng
Sáng đến tận cùng của bao la
Sao lòng ta mãi như đêm tối?
Một mình thơ thẩn ngắm Hằng Nga!
vầng trăng trong nước tan loang lổ khi lá thu vàng rơi xác xơ gió ơi gió hỡi từ đâu đến mà động đêm trăng động đáy hồ góp chút ý với anh thôi chứ ko dám múa rìu qua mắt thợ đâu,hihihi...
Nói thế, làm mình b đó nghe! Cám ơn mấy áng thơ đẹp nhé! Gió từ muôn thủa, nơi thơ mộng, Dạo khắp trần gian, suốt tháng ngày. Hôm xưa, lỡ ghé qua Vườn Mộng, Vướng phải tóc ng, buổi chiều tan. Tóc ng buông xuống trời phai nắng, Cứ ngỡ suối tình tha thướt trôi.
Ta với trăng một mình một bóng Sao cô đơn lấp lánh trên trời Làm thơ, thổi sáo,hát ca dao... Sao sánh cùng ta...hỡi thế nhân !
gần thêm chút nữa làm gì Khi người ta vẫn cứ hoài cô đơn Cô đơn tít tận tâm hồn Gần thêm chỉ thấy, đau buồn mà thôi
Hôm qua, yahoo bị lổi, ko vào được. Nản ghê! Vừng Dương sáng, ánh Trăng thanh, Sá gì Mây, Gió, Ngại gì cách chia! Ngày vui, Gió rủ Mây xa, Trời quang, Mây vắng, vầng Trăng rạng ngời!
Ánh Trăng yếu ớt làm sao Vầng Dương cũng ẩn nơi nào với đây Khi thì ẩn dưới làn mây Khi thì vờn gió ngày ngày ru ca Trăng mờ che lấp buồn xa Cứ thiêm thiếp nhắm như là mơ thôi Mơ tình tình cứ xa xôi Ru mình thôi nhé, xa rồi Ánh Dương
Lòng ng, thật quá đa đoan! Làm sao cs, vẹn toàn ng ơi! Trăng Kia, lơ lững giữa trời, Thiếu Vầng Dương biết rạng ngời làm sao!
Nào đâu dám tính toan gì Chỉ e phận hẩm duyên thì vô duyên Chỉ e nhận tiếp ưu phiền Làm sao gánh nổi nỗi đời đa đoan
Người sao cứ mải xa vời, Núi cao, rừng thẳm, dặm ngời mù sương! Tin thư, cánh nhạn, khó lường, Biết đâu, bảo tố dọc đường hàm oan? Chỉ mong hai chữ vẹn toàn, Mà sao ng mãi tính toan vậy mà?
Vì tôi cứ ngỡ cơn mơ Sẽ luôn sống thực với tình người thôi Ngờ đâu chưa hết cuộc vui Gió đi đường gió, chia đôi nỗi đời
Tình, như máu chảy về tim, Người sao nỡ để nổi chìm cuộc vui? Trăng khuya, vàng võ ngậm ngùi, Người nơi vườn gió, sụt sùi hồn thơ!
Nghe lời người nói... nên tin? Tình thương mới khó kiếm tìm trong nhau Đời đã lỡ đớn đau Mong chi có lại lần sau ... mà tìm
[img]3[/img] Dù cho mây gió, lững lờ, Thì đây, xin giữ dòng thơ là vàng! Dù mai này, lá có tàn, Hồn thơ trong giạ, còn man mát tình! Đêm tàn rồi đến bình minh, Quyết rằng giữ mối thâm tình trong tim!
Nồng nàn tim vẫn hằng mong chỉ e con sóng xô cong... nồng nàn Thu đi để lại lá vàng Người đi, để lại,,, ngỡ ngàng câu thơ
Lỡ mang lấy chút lòng tri, Làm sao bỏ mặc chim Ri lạc đàn! Dù tre, nứa, kết phên đan, Cũng mong giữ chút nồng nàn ngày đông!....
Tình đời em cũng dở dang Mong chi gắn lại ... núi sông xa mờ Dìu nhau ai chẳng muốn nhờ Chỉ e cơn gió, ỡm ờ rồi đi
((dìu nhau qua một quảng đường, Để chân đỡ lạc giữa đường phố đông)) Ở đây, cách núi, ngăn sông, Sao ko về với ruộng đồng thênh thang?
((dìu nhau qua một quảng đường, Để chân đỡ lạc giữa đường phố đông)) Ở đây, cách núi, ngăn sông, Sao ko về với ruộng đồng thênh thang?
Làm bạn với những trang thơ Thì đây ta cứ ... bơ vơ với mình Gần nhau chỉ thấy xót tình Gần nhau lại thấy... mình mình đơn côi
Đau buồn, củng đã tột cùng, Giúp nhau, gỡ mối tơ lòng, làm vui! Còn như duyên củ, chưa nguôi, Thì xin làm bạn, suốt đời dệt thơ!
Hẳng Nga thơ thẩn với trời đêm Lóng lanh đong đưa với gió mềm Sao ngàn năm cánh vây quanh ngóng Chú Cuội ngồi mơ, sóng sánh tình
Cô đơn âu cũng số trời Có thương có nhớ, vẫn hoài cô đơn Thì thôi cứ nghĩ rằng thương Thương rồi, để đó.... cho dù cô đơn
Vậy là; quảng đời còn lại, chỉ biết ngắm trăng, nhìn hoa từ xa thôi sao? Ko ai đoái thương cho kẻ cô đơn này à?[img]2[/img]
Tơ trời mong manh Vòng quanh được gì Ông Tơ, bà Nguyệt có khi Bó tay luôn ấy, Nói gì tình si
Chị tr lại đùa em già ùi! Kẻ trên cao, ng dưới thấp, Có tình, cũng như ko! Hai đầu mối dây tơ, Ở hai nơi, vùng trăng và miền gió thì tơ phải nối ngàn lần, liệu có níu nổi ko?[img]21[/img]
NgẮM TRĂNG
Trăng đêm, lóng lánh sau kẻ lá
Cứ ngỡ Trăng gần, ôi! qúa xa
Trăng ở trên kia, cao vời vợi,
Giưới vườn, đơn chiếc một mình ta
Trời đêm, sáng qúa, tràn ánh sáng
Sáng đến tận cùng của bao la
Sao lòng ta mãi như đêm tối?
Một mình thơ thẩn ngắm Hằng Nga!
vầng trăng trong nước tan loang lổ khi lá thu vàng rơi xác xơ gió ơi gió hỡi từ đâu đến mà động đêm trăng động đáy hồ góp chút ý với anh thôi chứ ko dám múa rìu qua mắt thợ đâu,hihihi...
Nói thế, làm mình b đó nghe! Cám ơn mấy áng thơ đẹp nhé! Gió từ muôn thủa, nơi thơ mộng, Dạo khắp trần gian, suốt tháng ngày. Hôm xưa, lỡ ghé qua Vườn Mộng, Vướng phải tóc ng, buổi chiều tan. Tóc ng buông xuống trời phai nắng, Cứ ngỡ suối tình tha thướt trôi.
Ta với trăng một mình một bóng Sao cô đơn lấp lánh trên trời Làm thơ, thổi sáo,hát ca dao... Sao sánh cùng ta...hỡi thế nhân !
gần thêm chút nữa làm gì Khi người ta vẫn cứ hoài cô đơn Cô đơn tít tận tâm hồn Gần thêm chỉ thấy, đau buồn mà thôi
Hôm qua, yahoo bị lổi, ko vào được. Nản ghê! Vừng Dương sáng, ánh Trăng thanh, Sá gì Mây, Gió, Ngại gì cách chia! Ngày vui, Gió rủ Mây xa, Trời quang, Mây vắng, vầng Trăng rạng ngời!
Ánh Trăng yếu ớt làm sao Vầng Dương cũng ẩn nơi nào với đây Khi thì ẩn dưới làn mây Khi thì vờn gió ngày ngày ru ca Trăng mờ che lấp buồn xa Cứ thiêm thiếp nhắm như là mơ thôi Mơ tình tình cứ xa xôi Ru mình thôi nhé, xa rồi Ánh Dương
Lòng ng, thật quá đa đoan! Làm sao cs, vẹn toàn ng ơi! Trăng Kia, lơ lững giữa trời, Thiếu Vầng Dương biết rạng ngời làm sao!
Nào đâu dám tính toan gì Chỉ e phận hẩm duyên thì vô duyên Chỉ e nhận tiếp ưu phiền Làm sao gánh nổi nỗi đời đa đoan
Người sao cứ mải xa vời, Núi cao, rừng thẳm, dặm ngời mù sương! Tin thư, cánh nhạn, khó lường, Biết đâu, bảo tố dọc đường hàm oan? Chỉ mong hai chữ vẹn toàn, Mà sao ng mãi tính toan vậy mà?
Vì tôi cứ ngỡ cơn mơ Sẽ luôn sống thực với tình người thôi Ngờ đâu chưa hết cuộc vui Gió đi đường gió, chia đôi nỗi đời
Tình, như máu chảy về tim, Người sao nỡ để nổi chìm cuộc vui? Trăng khuya, vàng võ ngậm ngùi, Người nơi vườn gió, sụt sùi hồn thơ!
Nghe lời người nói... nên tin? Tình thương mới khó kiếm tìm trong nhau Đời đã lỡ đớn đau Mong chi có lại lần sau ... mà tìm
[img]3[/img] Dù cho mây gió, lững lờ, Thì đây, xin giữ dòng thơ là vàng! Dù mai này, lá có tàn, Hồn thơ trong giạ, còn man mát tình! Đêm tàn rồi đến bình minh, Quyết rằng giữ mối thâm tình trong tim!
Nồng nàn tim vẫn hằng mong chỉ e con sóng xô cong... nồng nàn Thu đi để lại lá vàng Người đi, để lại,,, ngỡ ngàng câu thơ
Lỡ mang lấy chút lòng tri, Làm sao bỏ mặc chim Ri lạc đàn! Dù tre, nứa, kết phên đan, Cũng mong giữ chút nồng nàn ngày đông!....
Tình đời em cũng dở dang Mong chi gắn lại ... núi sông xa mờ Dìu nhau ai chẳng muốn nhờ Chỉ e cơn gió, ỡm ờ rồi đi
((dìu nhau qua một quảng đường, Để chân đỡ lạc giữa đường phố đông)) Ở đây, cách núi, ngăn sông, Sao ko về với ruộng đồng thênh thang?
((dìu nhau qua một quảng đường, Để chân đỡ lạc giữa đường phố đông)) Ở đây, cách núi, ngăn sông, Sao ko về với ruộng đồng thênh thang?
Làm bạn với những trang thơ Thì đây ta cứ ... bơ vơ với mình Gần nhau chỉ thấy xót tình Gần nhau lại thấy... mình mình đơn côi
Đau buồn, củng đã tột cùng, Giúp nhau, gỡ mối tơ lòng, làm vui! Còn như duyên củ, chưa nguôi, Thì xin làm bạn, suốt đời dệt thơ!
Hẳng Nga thơ thẩn với trời đêm Lóng lanh đong đưa với gió mềm Sao ngàn năm cánh vây quanh ngóng Chú Cuội ngồi mơ, sóng sánh tình
Cô đơn âu cũng số trời Có thương có nhớ, vẫn hoài cô đơn Thì thôi cứ nghĩ rằng thương Thương rồi, để đó.... cho dù cô đơn
Vậy là; quảng đời còn lại, chỉ biết ngắm trăng, nhìn hoa từ xa thôi sao? Ko ai đoái thương cho kẻ cô đơn này à?[img]2[/img]
Tơ trời mong manh Vòng quanh được gì Ông Tơ, bà Nguyệt có khi Bó tay luôn ấy, Nói gì tình si
Chị tr lại đùa em già ùi! Kẻ trên cao, ng dưới thấp, Có tình, cũng như ko! Hai đầu mối dây tơ, Ở hai nơi, vùng trăng và miền gió thì tơ phải nối ngàn lần, liệu có níu nổi ko?[img]21[/img]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét